Mong manh kiếp người 7
Nguyễn Minh Minh
P7
– Chị Sen. Có phải chị Sen không?
Đang lúi húi chọn đồ thì Sen nghe thấy giọng nói một cô gáι nói tiếng Việt, lại gọi đúng tên mình. Sen quay lại.
-Chiêm. Có phải Chiêm không?. Sen reo lên khi nhận ra người quen. Một cô gáι Việt nam, tóc cột cao đang ҳάch rất nhiều đồ, bên cạnh cô là một gã người Trung to béo, đầu hoi hói.
Hai chị em lập tức buông đồ chạy lại ôm chầm lấy nhau. Có lẽ họ không thể ngờ rằng ở một nơi xa lạ, có hàng tỷ người xa lạ này họ lại gặp người cùng quê và ngang ngang tuổi nhau.
-Chị sang đây lâu chưa.? Có em bé rồi hả? Chồng chị đó hả. Trẻ đẹp trai hơn chồng em nhé.
May cho chị đấy. Mà chị tẩy cái bớt đi làm em ngỡ ngàng mãi không dám nhận. Cho đến lúc chị buột miệng cầm cái áo hỏi chồng “Cái này có đẹp không.”? Em mới ᵭάпҺ liều cứ gọi thử xem sao.
Ai ngờ đúng là chị thật. Nhà chị ở xa đây không?
Chiêm hỏi một thôi một hồi khiến Sen không biết trả lời ra sao.
Hai gã chồng người bản địa thấy vợ gặp đồng hương thì cũng tiến lại chào nhau rồi giới thiệu với làm quen. Hóa ra họ cùng sống trong tỉnh QĐ. Chỉ có điều vợ chồng Chiêm – Lý Tống sống ở thành phố, còn vợ chồng Sen- Khuổn sống ở nông thôn. Tuy cùng tỉnh nhưng cũng cách nhau ngót trăm cây số.
Bình thường Khuổn chỉ đi chợ gần nhà, nhưng nay phấn khởi được mùa, lại được giá, và mừng nữa gia đình sắp có thành viên mới nên anh mới quyết định cho vợ đi chơi xa một chuyến.vừa là để biết đó biết đây, vừa là mua một số đồ cần dùng cho gia đình.
Hai chị em tíu tít trò chuyện với nhau.
Thì ra Chiêm theo anh trai lên biên giới mở quán bán phở, gặp rồi lấy Lý Tòng người gốc QĐ. Sau khi lấy nhau Chiêm theo chồng về QĐ phụ chồng trông coi một tiệm đồ điênh ʇ⚡︎ử khá lớn. Họ đã có hai đứa con trai. Nay ngày nghỉ hai vợ chồng đi mua sắm. Chiêm cho Sen số điện thoại rồi dặn rảnh buồn thì điện cho Chiêm nói chuyện. Nếu có dịp sẽ ghé nhà Sen chơi. Rồi cũng khoe luôn thi thoảng về Việt nam. Nếu sau này muốn về thì Chiêm sẽ đưa về.
Ôi trời ơi. Khỏi phải nói là Sen mừng thế nào. Kể từ hôm gặp gỡ ấy, hai chị em thi thoảng lại điện thoại hỏi thăm nói chuyện với nhau. Nhà Sen lúc đầu chưa lắp điện thoại cứ phải chạy ra khu phố mới có điện thoại để gọi,sau này Khuổn thương vợ mới lắp cho cái máy ở nhà . Nhưng dặn tháng mới được gọi về nhà một lần, vì cước phí quốc tế đắt lắm. Nhà Sen ở Việt Nam lúc này cũng chỉ có nhà cậu mợ làm ᴅịcҺ vụ mới lắp điện thoại.
Khi Sen sinh đứa con đầu lòng là gáι, thì cũng là lúc bên nhà Bố Sen quα ᵭờι ở cái tuổi sáu ba. Nhận điện thoại mợ gọi sang báo bố mất, Sen khóc sưng cả mắt. Mẹ chồng, chị chồng Sen xì xồ mắng Sen, nói khóc sẽ mất sữa. Sen đang đau lòng vì thầy mất , bản thân ở xa không về nhìn mặt cha, cũng không chịu tang được nên bực mình tuôn ra một tràng tiếng Việt cҺửι lại. Mẹ và chị chồng không hiểu cứ nhe răng ra cười.
Con bé Nhinh được mười tháng thì Sen phát hiện mình bầu tiếp đứa thứ hai. Vậy là hai năm hai đứa trẻ một gáι một trai chào đời. Kinh tế nhà Sen lúc này khấm khá hẳn. Đồi quýt, cam năm nào cũng trúng vụ, được giá nên Khuổn quyết định gom một số tiền để cho vợ về quê chơi. Nhưng vì nhập tịch trái phép, Sen không có giấy tờ, không thể công khai xuất biên được. Chiêm đã móc nối được một nhóm chuyên đưa người về VN. Chỉ là lộ phí phải trả khá cao. Ba ngàn tệ một người. Thay vì đi ô tô, họ sẽ phải luồn rừng bằng xe máy, có đoạn phải lội suối, chui rừng mà đi. Lúc sang sẽ hẹn ở cửa khẩu . Nhóm người sẽ sang VN đón rồi luồn rừng trở lại TQ. Vậy là để chuẩn bị vừa đi vừa về Chồng Sen đã phải chi sáu ngàn tệ lệ phí chui. Chưa kể tiền xe từ cửa khẩu về nhà, và còn tiền chi tiêu, biếu xén mẹ. Khuổn đưa cho Sen một bọc tiền . Anh bảo đây là mười ngàn tệ. Em tùy ý sử dụng. Miễn là sau mười ngày thì trở về với anh và hai con.
Chiêm nhẩm vừa đi vừa về mất bốn ngày, vậy là Sen chỉ được ở nhà sáu ngày thôi.
Ngày lên đường rồi cũng đến, họ lên xe đi hết gần một ngày thì tới gần cửa khẩu. Còn hơn chục km phải lội suối, băng rừng, và phải đi trong đêm. Sáng hôm sau thì hai người đã nhìn thấy mình ở QN. Nhìn thấy biển hiệu tiếng mẹ đẻ, Sen mừng rơi nước mắt. Họ vào một quầy giao ᴅịcҺ đổi một ngàn tệ sang tiền Việt.
Lúc này Chiêm lại có công chuyện tгêภ HN. Vậy là Sen và Chiêm chia tay. Hẹn bẩy ngày sau, Chiêm sẽ qua nhà đón Sen.
Sợ Sen lạc đường, Chiêm dặn đi dặn lái xe thả Sen đúng điểm tгêภ địa chỉ mà Sen đưa.
Ngồi tгêภ chiếc xe Qn về quê. Sen không khỏi ngỡ ngàng. Sau bốn năm xa quê mà mọi thứ, nhà cửa đường xá khác hẳn năm nao. Xe về qua cửa nhà mợ một cây số Sen mới chơt nhận ra mình đã quên. Lái xe đànhdừng giữa đường cho cô xuống. Cô ngỡ ngàng;à. Đây là khu ruộng năm xưa cô phá hoang, nay đã dồn vào thành ruộng lớn. Lúa tháng ba đang thì con gáι mơn mởn rì rào đổ sóng như chào mừng người con hẩm hiu xa quê nay trở về.