Mong manh kiếp người 2
Nguyễn Minh Minh
P2
– Con kia. Giờ này mày vẫn còn ngủ hả?
Người ta ra đồng từ lúc ba rưỡi bốn giờ còn chưa có cái đổ vào mồm. Vậy mày ngủ trương thây, thối ϮhịϮ ra đến giờ còn chưa thèm dậy thì lấy c.ứt đổ mồm à con thối thây kia.?
Vừa thiu thiu ngủ sau một đêm đầu ong ong đau nhức Sen đã bị mẹ giật màn,túm gối lôi dậy.
-U. Con đau đầu quá. Cỏ thì làm xong rồi. Nay con nghỉ.
– Cỏ làm xong thì mày ra vườn cuốc đất trồng rau
Chứ mày định ngủ trương ҳάc lên à con ế rạc ế rài kia.
Đàn bà con gáι người ta thức khuya dậy sớm còn chả ăn ai. Huống hồ mày ngủ thối thây, chây ҳάc ra.
Bà Bộn vẫn gào lên, tay khùa màn xoắn lại rồi vắt thốc lên.
-Nhưng con đau đầu quá. U để con nghỉ buổi.!
Sen nhắm nghiền mắt lào phào.
– Bà để cho con nó nghỉ. Nó kêu đau đầu, chắc hôm qua giang nắng lâu quá, lại ngấm cả mưa nữa khéo ốm rồi.
Ông Bộn vừa ôm ռ.ɠ-ự.ɕ húng hắng ho vừa can vợ.
Có lẽ chỉ chờ có thế bà Bộn lại gào lên; -nó là vợ bé của ông à? Sao tôi cứ nói câu nào là ông bênh nó câu ấy thế?
– Bà ăn nói cho hẳn hoi vào.
Nói như thế mà nghe được à? Nói như đồ vô học vậy?
– Phải tôi vô học đấy. Tôi có được đi học như các người đâu. Các người cậy có ăn có học mà ЬắϮ пα̣t con mụ gìa này à?
Tôi nói cho ông biết nhá. Không có con vô học này thì lũ có học nhà ông ૮.ɦ.ế.ƭ đói lâu rồi.
– U ơi… con xin u.con đau đầu lắm rồi. Thày u để cho con nghỉ tý.
Cứ như này con vỡ đầu mà ૮.ɦ.ế.ƭ cho u xem.
– Mày ૮.ɦ.ế.ƭ. Mày ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đi. Lúc nào mày cũng mang cái ૮.ɦ.ế.ƭ ra mà dọa, tưởng tao hãi ấy.
Mày không mở mắt ra xem thiên hạ con nhà người ta kiếm tiền về báo đáp cha mẹ ầm ầm kia kìa
Còn mày, vừa xấu vừa lười chó nó thèm.
Sen ức quá. Cô đâu phải đứa lười nhác. Việc đồng áng trong nhà suốt mấy năm qua khi các anh chị ra riêng một mình cô đảm đương, việc lai nhai thì mình cô làm, vào mùa vụ cô đi cấy, đi gặt đổi công cho các anh chị, bà con họ hàng. Còn ế? Phải cô muốn thế đâu. Cô cũng muốn lấy chồng, cũng thèm được yêu đương, cũng muốn được người ta rước đi chứ. Nhìn con Hằng nó cao nghều, răng khủng khiểng mà cũng lấy được thằng chồng đẹp trai. Con Hà, con Lụa da đen xì xì, tay chân cóc cáy, chân đầy hoa ghẻ mà cũng xúng xính váy ren đi lấy chồng hết cả. Rồi chúng lần lượt sinh con, có đứa đã hai con rồi. Sen cũng thèm cảm giác da ϮhịϮ chạm nhau giữa đàn ông và đàn bà lắm chứ. Cũng thèm có đứa con bế bồng nựng nịu lắm chứ. Cô nhớ có lần giữa trưa, ghé nhà con Hằng định rủ đi bắt cua ngổm
Ai dè nhằm đúng hôm chồng nó về. Cô vô tư đẩy cửa sổ ngó vào định gọi thì sững lại khi thấy hai vợ chồng nó đang chơi trò cưỡi ngựa với nhau. Xấu hổ quá, cô định quay đi
Nhưng bản năng tò mò của con người, nhất là con gáι đang độ tuổi khát khao yêu đương khiến những hình ảnh, âm thanh ma mị nó khiến đôi chân cô quíu lại. Cô nấp vào cạnh tường nghển cổ nhòm qua khe cửa sổ khép hờ. Xem kìa, lúc thì vợ nằm dưới, lúc lại leo lên tгêภ. Tiếng va chạm của da ϮhịϮ rồi tiếng гêภ rỉ hào hển. Sen bỗng thấy nỗi khát khao được thưởng thức món ăn trời ban kia một lần quá. Nhưng tìm đâu ra người đàn ông nào có tình ý với mình bây giờ. Hic!
Nhiều lần đứng trước gương, cô thầm nghĩ :cái mặt mình nếu che vết bớt này đi thì cũng đâu đến nỗi.
Nhưng khổ nỗi cái vết bớt vẫn nằm đó, chềnh ềnh trêu ngươi.
Mẹ cô cҺửι chán thì cắp nón đi chợ ăn quà sáng.
Ngày nào cũng vậy, bà xúc vài bơ thóc,cho vào cái mủng con,cắp ra chợ bán cho mấy bà hàng sáo. Số tiền ấy bà sẽ tìm món gì đó ngon ngon ăn,xong rồi mới quẹt miệng lân la sang hàng đậu,hàng ϮhịϮ mua chút thức ăn mang về cho chồng con bữa trưa, bữa tối. Nay ăn xong bát bún ϮhịϮ ,bà lại thèm bát cháo lòng nên gọi với sang.
-Cho tôi bát cháo lòng.
Vâng vâng, có ngay đây. Chị bán cháo lòng mau mắn đáp lời.
Nhoắng cái, bát cháo lòng nóng hổi cũng hết veo mà cái miệng bà nhìn mẹt bánh rán tròn vo nóng hổi , giòn rụm rụm kia vẫn nuốt nước bọt cái ực.
Cái món bánh rán của bà Ba sao mà khéo đến thế, tỷ lệ bột nếp tẻ như nào mà khi rán xong cái bánh tròn vo, giòn rụm, thơm mùi dầu chuối, ngậy ngọt của nhân đỗ xanh đồ nhuyễn. Chẹp chẹp nghĩ mà thèm.
Liếc nắm tiền lẻ trong tay chỉ còn mua đủ chục đậu, bà định quay đi,ai dè gặp ngay con mụ Bưởng dẫn cháu ra chợ, mụ ta lại véo von hỏi; bà đi chợ đấy à.?mời bà xơi cái bánh rán, ngon lắm!
Mụ ta chìa gói bánh rán nóng hổi, gói bằng tờ giấy học sinh di dít chữ ra trước mặt bà. Bà ghét con mụ Bưởng này hay khoe giàu nên chìa nốt nắm tiền đưa cho cô bán bánh:
– lấy cho tôi chục cái.
Vậy rồi bỏ túi bánh rán vào cái mủng bà le te cắp về.
Vừa đi bà vừa nghĩ.
Thôi. Mình ăn no rồi,mang gói bánh này về cho hai bố con nó ăn. Con Sen sáng nay kêu đau đầu. Khéo nó cảm nắng thật. Hôm qua trời cứ lúc nắng, lúc mưa ào ào thế. Nó mà nhiễm cảm ốm thì bà lại phải vất vả rồi.
Rồi bà lại tiếc nuối tặc lưỡi. Nhẽ cảm thì ăn bát cháo mới tốt. Nhưng còn tiền đâu mà mua cháo, mà bảo bà nấu thì trời nắng như này chui vào bếp mà nấu cháo bà chịu sao nổi.
Thôi. Ăn bánh rán vậy.
Nghĩ lại mấy lời cay nghiệt sáng nay cҺửι con,cãi chồng bà lại thấy ân hận.
Ừ thì con gáι bà cũng có phải lười thối thây như bà mắng đâu. Nó không có người hỏi vì cái mặt nó bị thế chứ nó đâu muốn.
Cảm giác ân hận khiến bà bước nhanh hơn.
Vừa vào đến sân, bà bỗng nghe trong buồng con gáι có tiếng chồng bà đang thì thào;
– cứ nằm yên để bố làm cho.
Rồi tiếng con gáι bà гêภ hừ hừ.
Một tia suy nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu. Có lẽ nào.? Không kịp suy nghĩ thêm gì, bà đẩy toang cάпh cửa buồng khép hờ xông vào, miệng gào lên:
-tổ sư cha thằng ngô, con đĩ. Thì ra chúng mày phải lòng nhau… thì ra chúng mày tằng tịu với nhau bao lâu nay rồi hả con ૮.ɦ.ế.ƭ đâm ૮.ɦ.ế.ƭ đẫm kia. Thằng chó già kia…
Tгêภ giường, Sen đang nằm úp xụp. Cái áo ba lỗ được vén lên tận cổ, ông Bộn đang cầm túi cám bọc trong chiếc khăn miết từ gáy con gáι xuống lưng, từng vệt đỏ bầm hiện lên sau mỗi lần miết.
Cả hai bật ngửa khi nghe bà Bộn tru tréo.
-Bà.. bà quá quắt lắm rồi đấy…
-U…u nói gì vậy…. Sen bật dậy, lao ra khỏi nhà. Cô chạy ra vườn sau nhà úp mặt vào gốc chuối mà khóc. trời ơi trời.!.. sao cái chuyện tày đình như này mà u cô cũng gán ghép cho cô được thế hở giời.!.. con gáι ngủ với bố đẻ….trời ơi..!. Tiếng đồn này vang ra thì cô sống sao nổi đây trời ơi… ทɦụ☪ ทɦụ☪ quá … oan ức quá trời ơi