Thế thân – Chương 87

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Uyên Linh quay lại, thấy Đức Tuấn vừa chạy lại vừa thở hổn hển. Cô hơi bật cười vì cái điệu bộ này của Đức Tuấn. Cứ như sợ cô trốn mất ấy.

“Em cũng vừa đến một lát”

“Sao không báo trước cho anh”

“Có gì đâu mà phải báo. Không phải ngày nào em cũng đến đây sao. Chỉ sợ mòn cả lối đi này rồi”

Đức Tuấn hơi bối rối. Anh ta cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá rồi. Giống như kiểu lăm ngày mới gặp được người yêu vậy.

“Nhưng…”

Đức Tuấn chợt nhận ra điều gì đó.

“Sao hôm nay em đến sớm vậy?”

Đúng rồi. Giờ Đức Tuấn mới nhớ ra. Bình thường Uyên Linh thường đến chơi với ông Nhân vào buổi chiều tối, sau khi đi làm hoặc sau khi ăn tối xong. Có khi còn ở lại ăn tối cùng ông Nhân và Đức Tuấn. Hôm nay cô sang đây vào buổi sáng chẳng phải là chuyện lạ sao.

“Trưa nay em sẽ bay sang Mỹ một tuần”

“Sang Mỹ?”

“Vâng!”

“Có chuyện gì sao?”

“Bố em cần được kiểm tra lại tình hình sức khỏe như thế nào. Một năm có lần như thế”

“Hay… Để anh đưa em đi?

“Không cần. Có Đức Thành đi cùng em rồi”

“Lại là anh ta sao?”

Đức Tuấn có vẻ sầu пα̃σ, một chút ghen tuông nổi lên trong lòng. Mặc dù biết mình chẳng có quyền gì để ghen với Văn Thành nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.

“Văn Thành đang có một công trình nghiên cứu bên đó. Cũng thường xuyên đi lại giữa hai nước. Anh ấy đi lần này cùng em cũng chỉ là tình cờ mà thôi”

Uyên Linh có ý giải thích. Cô thừa biết trong lòng Đức Tuấn đang ghen bóng ghen gió với Văn Thành. Có điều vì ʇ⚡︎ự ái nên không dám nói ra mà thôi.

“Mấy giờ em đi?”

“Chắc 30 phút nữa”

“Để em đưa em đi”

“Không cần. Có tài xế của Văn Thành sẽ lái xe đưa mọi người đi”

Đức Tuấn nhíu mày khó chịu. Lần này anh ta không thể giấu được cơn ghen tức này vào trong được rồi.

“Em thực sự không muốn anh đi cùng sao? Chuyện gì cũng lại là anh ta. Ngay cả cơ hội đưa em ra sân bay cũng không được nữa”

Nhìn thấy thái độ và cách phản ứng của Đức Tuấn giống như trẻ nít giận dỗi, quả thật Uyên Linh không thể nhịn được cười nữa rồi.

“Anh nói cái gì thế? Anh đang ghen với Văn Thành?”

“Anh lấy tư cách gì để ghen chứ? Vả lại, anh làm sao và dám so sánh được với anh ta. Trong lòng em anh ta cái gì cũng tốt”

Uyên Linh phi cười.

“Thôi được rồi! Nếu anh muốn đi như vậy thì đi. Nhưng em nói trước không được gây chuyện với Văn Thành nghe chưa”

Đức Tuấn nghe thấy Uyên Linh đồng ý thì phấn khởi ra mặt. Vậy để anh vào chuẩn bị đi ngay bây giờ.

Uyên Linh chỉ kịp nhìn theo bóng Đức Tuấn vừa chạy vụt mất.

***

“Cháu chào mọi người”

Đức Tuấn đứng nghiêm trang cúi đầu trước mặt ông Bình và bà Kim Chung. Vẻ mặt anh ta có chút run sợ, tay nắm chặt vạt áo mình. Đây là lần thứ 2 anh ta gặp mặt ông Bình. Tuy từng là vợ chồng với Uyên Linh nhưng suốt thời gian đó, ông Bình bị hôn mê nên hai người không biết nhau. Uyên Linh cũng từng kể về Đức Tuấn cho ông nghe. Cũng may là khoảng thời gian chiến tranh giữ dội của hai người ông Bình không được chứng kiến. Nếu không thì có lẽ ông Bình đã không đối xử với anh dễ chịu như vậy. Thậm chí đuổi thẳng cổ anh ta khi vừa bước chân vào ngôi nhà này rồi.

Bà Kim Chung nhìn Đức Tuấn có vẻ không thích anh ta lắm. Chính bà cũng đã từng được nghe Văn Thành kể về Đức Tuấn. Một số chuyện không hay ho mà Đức Tuấn làm với Uyên Linh khi nghi ngờ Đức Tùng và cô có quαп Һệ mờ ám, bà cũng biết cả. Hơn hết là anh chàng này cũng chính là tình địch của Văn Thành, con trai bà.Chuyện không có thiện cảm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng không phải vì thế mà lại ghét anh ta được.

Bà Kim Chung lịch sự kêu Đức Tuấn ngồi xuống, không cần khách sáo. Lúc nào bà cũng đi bên cạnh ông Bình, đầy r xe cho ông. Với ông Bình, bà chính là đôi chân đắc lực không thể thay thế của ông.

“Đức Tuấn sẽ đưa chúng ta ra sân bay ạ”

Uyên Linh vui vẻ mở lời. Cô cũng hy vọng mối quαп Һệ giữa Đức Tuấn và gia đình cô dễ thở hơn.

“Mọi người không phiền chứ ạ?”

Đức Tuấn nói giọng khách sáo.

“Không phiền”. Ông Bình nhìn Đức Tuấn. Cỏ vẻ như ông cũng có thiện cảm với đứa con rể này tuy chưa hiểu rõ về cậu ta lắm.

“Cảm ơn bác ạ”

Đức Tuấn ʇ⚡︎ự dưng trở nên ôn hòa, lễ phép lạ thường. Anh ta đang có ý định chinh phục cả gia đình Uyên Linh, quyết tâm lấy lại cảm tình từ họ.

Tiếng xe ô tô dừng ngoài cổng.

“Chắc là Văn Thành đến rồi”

Uyên Linh có vui mừng đích thân đi ra mở cửa cho anh không cần gọi người giúp việc. Đức Tuấn có vẻ hơi khó chịu khi thấy thái độ vui vẻ của Uyên Linh đối với Văn Thành nhưng cũng cố trưng ra bộ mặt bình thường nhất.

“Chào anh”

Đức Tuấn lịch sự gật đầu chào Văn Thành. Anh có chút hơi sửng sốt trước sự có mặt của Đức Tuấn.

“Tôi sẽ đưa Uyên Linh và mọi người ra sân bay”

Văn Thành tròn mắt ngạc nhiên. Cũng không nghĩ là quαп Һệ giữa Uyên Linh và Đức Tuấn đã tốt đến như vậy. Anh quay sang nhìn Uyên Linh dò ý.

“Anh ấy sẽ tiễn chúng ta một đoạn”

Uyên Linh tươi cười.

“Không phiền chứ ạ?”

Đức Tuấn cố ý xem thái độ của Văn Thành thế nào.

“Đương nhiên là không phiền”

Văn Thành rất điềm tĩnh trả lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn Uyên Linh ra ám hiệu hỏi cho rõ sự tình. Uyên Linh biết Văn Thành đang khó hiểu. Cô cũng nhìn lại anh và gật đầu. Văn Thành đã hiểu, là Uyên Linh đã đồng ý thì anh cũng không có ý kiến gì nữa. Chỉ cần Uyên Linh vui vẻ thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận được.

Văn Thành và Uyên Linh được xếp đi xe của Đức Tuấn. Ông Bình và bà Kim Chung thì ngồi bên xe của Văn Thành, do tài xế của anh điều khiển. Đây là ý đồ của Uyên Linh. Đức Tuấn lái xe ở hàng ghế tгêภ, ngồi một mình. Uyên Linh và Văn Thành ngồi ở hàng ghế dưới. Suốt cả quãng đường hai người chỉ trao đổi về tình trạng Ьệпh của ông Bình. Đức Tuấn lái xe nhưng mắt luôn liếc vào kính chiếu hậu để theo dõi hai người. Tai lúc nào cũng căng lên để nghe từng chữ trong câu chuyện đó. Anh ta chỉ muốn chạy xuống chỗ Uyên Linh ngồi xít lại gần cô, tống Văn Thành lên điều khiển xe một mình nhưng điều này là không thể nào. Anh ta bặm môi lại, cố giữ bình tĩnh, không được lỗ màng. Thực là một trải nghiệm không tồi chút nào.

Xe dừng ở sảnh sân bay. Đức Tuấn nhanh chân bước xuống ҳάch hành lý cho Uyên Linh. Mọi người đi vào cổng soát vé. Đã sắp đến giờ bay. Uyên Linh nhìn Đức Tuấn cười cười.

“Cảm ơn anh đã đưa tiễn mọi người!”

Đức Tuấn thật muốn lao vào ôm chặt lấy cô mà hét lên rằng “Để tôi đi cùng em”. Nhưng anh ta thậm chí tay cũng không dám cầm huống hồ là ôm với ấp. Văn Thành cũng quay lại, nhìn Đức Tuấn rồi giơ tay lên vẫy chào. Đức Tuấn cố mỉm cười đáp lại một cách lịch sự.

Bọn họ quay lưng bước đi, không một ai lưu luyến quay nhìn lại phía sau. Uyên Linh cũng vậy, vô tình bước đi ngay lập tức. Văn Thành đi đằng sau Uyên Linh như muốn bảo vệ lấy cô. Cả bốn người họ vui vẻ bên nhau như một gia đình hạnh phúc. Chỉ duy nhất mình Đức Tuấn đứng lại sau lưng họ, mãi dõi theo họ, lẻ loi một mình không ai hay biết.

***

“Cút hết! Cút hết ra ngoài cho tôi”

Hồng Diễm cầm chiếc gương lên soi rồi ᵭ.ậ..℘ nát. Đây không biết là chiếc gương thứ bao nhiêu cô ta ʇ⚡︎ự tay ném vỡ rồi. Một năm qua trải qua gần 20 lần làm các cuộc phẫu thuật nhưng gương mặt cô ta cũng chẳng cải thiện được là mấy. Những vết sẹo ăn sâu đã được đắp lên phần da và cơ mới nhưng nó lại bị đào thải rồi lại phẫu thuật lại. Những đau đớn không kể ҳιếϮ. Nhưng gương mặt mãi mãi không thể trở lại như ban đầu. Toàn bộ da mặt bị ăn mòn hết, được thay thế bằng lớp da mới loang lổ, chẳng đều màu. Một con mắt trái bị tổn thương không thể hồi phục và được thay bằng con mắt nhân tạo. Chân mày cũng rụng trơ trụi không mọc lại được, đã được cấy một lớp chân mày khác.

Môi mà da mặt là phẳng gần như nhau, méo xệch di một bên. Tóc tai cũng rụng hết, chưa mọc lại, cô ta tạm thời phải đeo tóc giả. Tất cả những gì tгêภ khuôn mặt cô ta đều là giả tạo. Không phải của người khác đắp vào thì cũng là những vật nhân tạo. Giờ đã tạm gọi là đầy đủ nhưng chẳng hài hòa một chút nào.Trông cô ta chẳng khác nào một con quỷ dữ. Miệng lúc nào cũng gào thét, mắng cҺửι bất cứ người nào đến gần khiến ai cũng phải ghê sợ.

Một nhân viên ý tá chăm sóc cho cô ta tại nhà vội gọi để báo tin cho ông Bảo. Mỗi khi nổi cơn điên, cô ta lại ᵭ.ậ..℘ hết đồ đạc kêu gào không ai có thể lại đến gần. Chỉ có ông Bảo là dám đến gần cô ta.

Lần đầu tiên khi tỉnh dậy nhìn thấy dung nhan của mình, cô ta đã phát điên ᵭ.ậ..℘ vỡ tấm gương một mực đòi cắt cổ ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Đối với một người phụ nữ thì việc bị hủy dung nhan chẳng khác nào là ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ họ. Chẳng thà ૮.ɦ.ế.ƭ quách đi cho xong.

Mọi người vội chạy lại khuyên can thì cô ta cầm lên một mảnh vỡ đe dọa nếu ai lại gần sẽ lập tức đâm ૮.ɦ.ế.ƭ người đó. Ai cũng đều lo sợ nên gọi cho ông Bảo. Ông ta liền chạy đến chỗ con gáι mình, không một chút run sợ. Hồng Diễm đưa mảnh gương về chĩa về phía ông Bảo, tay đầm đìa ɱ.á.-ύ vì bị cứa rách.

“Cút đi! Nếu không tôi sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ ông”

Hồng Diễm nói một từ, ông Bảo tiến lại một bước. Mọi người ai cũng nín thở theo dõi.

“Cút mau”

Hồng Diễm nhắm mắt đâm một nhát vào vai ông bảo. Máu chảy thành dòng tгêภ vai ông ta. Hồng Diễm buông mảnh sành xuống đất, hσảпg hốϮ.

“Ông…”

Ông Bảo chẳng tỏ ra đau đớn gì, ôm chầm lấy cô.

“Con gáι! Bố sẽ bảo vệ con. Bố sẽ giúp con lấy lại công bằng, sẽ giúp con thanh toán từng người bọn họ”

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77