Phận dâu hào gia – Chương 11
Tác giả: Nguyễn Hiền
Cứ tưởng rằng sau sự việc vừa rồi, thì ông Minh phải sáng mắt ra mà nhận thấy lỗi của mình, không ngờ khi bà Thảo và Thanh Hằng vừa từ ngoài đi vào đến phòng khách, thì từ trong nhà, ông Minh lao ra ɬ.á.ɬ l.เ.ê.ภ t.เ.ế.ק vào mặt bà Thảo hai cái như trời giáng, làm bà loạng choạng suýt té xuống đất, may mà lúc đó có Thanh Hằng đang đứng gần đó nên vội lao đến đỡ mẹ, nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra.
Bà Thanh Thảo bị hoàn toàn bất ngờ, bà không thể tưởng tượng được ông Minh lại dám ᵭάпҺ bà, việc mà trước đây không hề xảy ra. Mặc dù tính ông gia trưởng, ích kỷ nhưng từ trước đến giờ không ai dám chống lại ông, thậm chí là làm trái lời. Nay thằng con trai Mạnh Hùng đã làm ông bẽ mặt với bà Kiều, rồi đây ông phải làm sao để đối phó với bà ta chứ?
Bà Thảo cố gắng bình tĩnh, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hai mắt đã ngập nước. Bà đã dành cả cuộc đời để nhẫn nhịn, mục đích cũng chỉ cố gắng giữ cho cái nhà này được yên, cứ nghĩ tính ông Minh như thế mà bà lại cố chấp thì còn ra gì nữa. Thôi thì nhịn đi một chút thì cũng chẳng sao, nhưng nay ông ấy dám ᵭάпҺ bà chỉ vì con trai ngăn cản việc làm của cha, và ông ta đổ hết Ϯộι lỗi lên đầu vợ thì bà không thể bỏ qua. Nuốt nước mắt đang chảy xuống cổ họng, bà đứng thẳng lên chỉ thẳng vào mặt ông Minh mà hét lên:
– Ông dám ᵭάпҺ tôi…
Ông Minh nhìn bàn tay mình, sống với nhau gần 30 năm nhưng chưa bao giờ ông ᵭάпҺ bà, nhưng hôm nay tại vì thằng Hùng làm ông mất mặt trước mặt bà Kiều, rồi đây ông làm sao mà chống chọi được với bà ta khi chưa có tiền trả nợ. Cũng biết mình ᵭάпҺ vợ là sai, nhưng xưa nay chưa bao giờ ông nhận lỗi, con hư là tại mẹ, hơn nữa lại xuất hiện cô gáι người yêu của thằng Quân cũng có mặt ở đây, nên ông không thể xuống nước được:
– Bà dạy con cãi lại cha nó, học cái thói ăn cắp, ςư-ớ.ק giựt, côn đồ vậy hả? con hư tại mẹ mà…
Ông chưa dứt lời thì Mạnh Hùng từ tгêภ lầu nghe thấy tiếng nói lớn ở phòng khách thì vội đi xuống, khi nghe được câu nói đó thì anh hỏi lại cha:
– Cha vừa nói ai ăn cắp, ςư-ớ.ק giựt?
Ông Minh quay ngoắt lại chỉ thẳng mặt con trai mà quát lớn:
– Tao nói mày, tại sao mày ςư-ớ.ק sổ đỏ trong tay tao?
Mạnh Hùng cười nhạt rồi lôi trong ngăn bàn ra tập hồ sơ:
– Ba phải hỏi lại chính mình mới đúng, chính Ba là người lừa dối vợ con ký hợp đồng bán nhà cho bà Kiều mà không cần biết vợ và các con có đồng ý hay không?
– Nhà này là của cha má cho tao thì tao có quyền, vợ con cái gì? chẳng qua chỉ là ở nhờ mà thôi…
– Ba ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà không hiểu mình đang làm gì? căn nhà này ông bà cho cả hộ gia đình, bao gồm cha mẹ và con cái. Chỉ cần một trong số những thành viên trong gia đình mà không đồng ý thì cũng không bán được…
– Cái gì? mày nói cha má tao cho cả nhà hả?
– Đúng rồi, trong sổ đỏ ghi là Hộ ông Minh và bà Thảo. Như vậy là bao gồm cả các con…
Ông Minh im bặt, thật tình ông cũng chưa khi nào mở quyển sổ đỏ ra đọc chứ nói gì đến nghiên cứu, trước giờ cứ cất trong két sắt mấy chục năm, bây giờ bỗng bà Kiều nhắc đến thì ông mới quan tâm. Nhưng vừa lấy ra cũng chưa kịp đọc thì Mạnh Hùng đã lấy mất rồi…
– Bộ ông muốn bán nhà hả?
Nghe vợ hỏi, ông Minh lúng túng giải thích:
– Đâu có, chẳng qua là nhờ bả xem lại cái hồ sơ kỹ thuật thừa đất, tôi còn nhớ mẹ nói bị sai diện tích gì đó…
Bà Thảo lắc đầu:
– Ông thật hết chỗ nói, bà Kiều chẳng qua cũng chỉ làm nghề cho vay lấy lời, vậy tại sao ông lại đưa sổ đỏ cho bà ấy? ông giấu đầu mà hở cái đuôi, thật chẳng ra làm sao cả…
Ông Minh im lặng, sở dĩ ông phải im vì ông không muốn con cái, mà nhất là cô gáι kia biết rằng ông đang nợ nần, bây giờ ông mới chú ý đến sự có mặt của cô gáι, tại sao cô ta lại ở đây? hơn nữa lại cùng đi với bà Thảo? có bao giờ bà Thảo vợ ông nghe lời cô ta xui bẩy mà chống lại ông không?
Đúng lúc này thì xe của Mạnh Quân cũng vừa về tới, ông lại càng không hiểu tại sao các con lại tập trung ở đây? bộ mẹ con bà ấy định giở trò gì với ông hay sao?
Tiếng chuông điện thoại làm ông giật mình, nhưng khi nhìn màn hình thì ông tái mặt vội bấm nút tắt, nhưng ông cứ bấm tắt thì số máy kia lại gọi. Mạnh Hùng biết chắc người gọi không ai khác chính là bà Kiều nhưng anh cứ làm ngơ. Anh muốn lần này Ba anh phải thay đổi tính nết, còn chuyện làm ăn lúc thua lúc được cũng là bình thường, huống gì mấy anh em nay đều đã trưởng thành, có thể gánh vác được mọi khó khăn trong gia đình…
– Ai gọi mà sao Ba không nghe?
Tiếng Mạnh Quân làm cả nhà cùng nhìn về phía ông Minh, nhưng ông ấy đã bỏ đi về phòng từ khi nào, nghe anh trai hỏi câu đó nên Mạnh Hùng định lên tiếng nhưng anh nhận được cái nháy mắt của mẹ nên thôi…
Bỗng Mạnh Quân đi về phía bà Thảo và đưa cho mẹ cái thẻ ATM làm bà ngạc nhiên:
– Gì vậy nè? Nay con trai tui giàu nên cho mẹ tiền hay sao…
Mạnh Quân cười:
– Không cần biết lý do, cứ đưa là lấy thôi mẹ nhỉ?
Chợt nhớ ông Minh đang cần tiền trả nợ, bà đưa cái thẻ ATM cho con và nói:
– Mẹ đang còn tiền, hơn nữa Ba con lại đang rất cần tiền, nên con mang lên cho Ba, chắc ổng mừng lắm đó…
Nhưng Mạnh Quân nói:
– Ba có phần rồi, mẹ nhận đi cho con vui nha mẹ…
Nói rồi anh quay lưng đi lên lầu, khi đến cửa phòng của Ba thì anh nghe thấy tiếng Ba đang nói chuyện điện thoại với một ai đó. Hàng ngày ở nhà thì Ba lúc nào cũng ra oai quát tháo vợ con, nhưng với người ta thì Ba năn nỉ có vẻ đáng thương lắm, mặc dù anh không nghe rõ từng tiếng nhưng anh biết Ba đang nói chuyện gì đó có liên quan đến tiền. Chờ Ba nói chuyện xong thì Mạnh Quân gõ cửa:
– Ba ơi…
Tiếng ông Minh hỏi vọng ra:
– Ai đó?
– Dạ, con Quân nè Ba…
Khi biết người gọi cửa là Quân thì ông ra mở cửa, còn nếu là Mạnh Hùng thì không bao giờ, cũng vì nó lấy quyển sổ mà bà ta cҺửι ông không ra gì. Thấy gương mặt Ba không vui, Mạnh Quân liền hỏi thẳng vào vấn đề:
– Con đang có tiền, Ba có cần con giúp không?
Chỉ cần có thế, khi nghe đến tiền là gương mặt ông Minh sáng lên. Cầm tay con trai ông tỏ vẻ ҳúc ᵭộпg:
– Quân, con giúp Ba…
– Ba bình tĩnh, lý do tại sao Ba lại mắc nợ thì con nói sau, nhưng trước hết phải giải quyết số tiền nợ của Ba, hiện nay Ba đang thiếu người ta bao nhiêu?
– Nhiều lắm con ơi, mà Ba cũng không hiểu tại sao số tiền lại nhiều đến thế…
Rồi ông kể cho anh nghe lúc đầu ông chỉ mượn tạm một số tiền để hoàn tất công trình vì chủ đầu tư không có khả năng chi trả. Đến khi ông mang số tiền đó đi trả, thì bà Kiều lại thông báo phải thanh toán số tiền gấp đôi, khi nào gom đủ thì bà ta mới nhận chứ không cho trả góp. Những lần như thế thì bà ta đều bắt ông ký vào giấy nợ mới. Vì muốn giữ sĩ diện để làm ăn nên ông đành im lặng, và hứa hẹn sẽ thu xếp trả nợ. Nhưng số tiền phát sinh ngày càng lớn dẫn đến ông không còn khả năng chi trả…
Mạnh Quân ngắt lời cha:
– Con hiểu thủ đoạn của người cho vay, có điều mỗi lần ký thì Ba phải đọc cho kỹ, nếu phải ký giấy với số tiền mới thì phải ghi số tiền gốc, số tiền lãi thật rõ ràng…
– Bây giờ lấy tiền đâu mà trả cho bà ta hả con?
– Con hứa sẽ trả số tiền này, nhưng con chỉ trả tiền gốc, do đó Ba làm cho con việc này…
Ông Minh giãy nảy:
– Nếu trả tiền gốc thì Ba đã trả từ lâu rồi, nhưng bà ta không chịu…
– Ba làm đơn thưa côпg αп can thiệp xem bà ta có còn lớn tiếng nữa hay không? may mà em Hùng nhanh trí giữ quyển sổ, nếu không thì còn rắc rối nữa…
Ông Minh im lặng, tại sao mỗi lần ký giấy mà ông lại không đọc kỹ nhỉ. Nhưng con trai đã nhận trách nhiệm về số nợ của bà Kiều thôi, còn mấy người kia thì có nên nói ra không? sợ rằng số tiền nhiều quá rồi nó không giúp nữa. Bây giờ cứ giải quyết được bà Kiều rồi tính sau…
Trong lúc Quân lên phòng Ba thì bà Thảo cũng thấm mệt nên lên phòng nằm nghỉ, phòng khách còn lại hai người, thấy Thanh Hằng mắt cứ hướng về phía vườn hoa nên Mạnh Hùng lên tiếng:
– Anh muốn ra vườn hoa đi dạo cho thoải mái, em có đi không?
– Dạ có…
Hai người cùng đi ra vườn ngắm hoa, lúc này Thanh Hằng cười nói luôn miệng có vẻ vui lắm. Nhìn cô vui đùa chăm từng gốc cây, nâng niu từng bông hoa mà không hiểu sao trong đầu Mạnh Hùng lại hiện về trong ký ức rõ mồn một. Hồi đó anh được 2 hay 3 tuổi gì đó thường theo mẹ ra vườn hoa, không hiểu sao nhìn dáng Thanh Hằng từ xa rất giống mẹ hồi đó làm anh buột miệng:
– Rất giống, giống mẹ lắm…
Miệng nói nhưng tay anh đã đưa điện thoại lên chụp, Thấy vậy Thanh Hằng vừa cười vừa nói:
– Chụp trộm người khác là không được à nha…
Mạnh Hùng cười:
– Chụp hình ngay trước mặt và công khai thế này thì sao gọi là chụp trộm chứ? Anh chỉ muốn lưu lại khoảng khắc em đang bên những luống hoa để nhớ về một kỷ niệm.
Và rồi không cần cô phải hỏi, anh cứ thế kể về một thời, hồi đó anh còn nhỏ lại là con út nên được mẹ cưng chiều, lúc nào hai mẹ con cũng quấn quýt bên nhau. Những khi Ba xa nhà và Bà nội làm khó mẹ, những đêm hai mẹ con trong phòng và mẹ khóc, anh thường lau nước mắt cho mẹ rồi áp sát mặt mình vào má mẹ bập bẹ động viên:
– Hùng ghét Ba, ghét bà nội, Hùng thương mẹ nhất…
Những lúc đó mẹ chỉ biết ôm ghì lấy con mà thổn thức, cũng vì các con mà mẹ ở lại thế gian này, cũng vì các con mà mẹ cố gồng mình lên chịu đựng, để chờ một ngày các con trưởng thành. Nghe Mạnh Hùng kể mà hai mắt của Thanh Hằng đã nhòe đi từ bao giờ. Tuổi thơ của cô hoàn toàn không giống như anh kể, nhưng cuộc sống nghèo khó với căn Ьệпh của Ba làm cuộc sống đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Cô cũng từng chứng kiến những đêm mẹ ngồi khóc một mình khi đến ngày Ba tái khám, hay phải lo đóng tiền cho anh Hai. Cuộc sống tuy rằng muôn màu muôn vẻ, nhưng chung quy mọi cái khổ đa số đều dồn lên đôi vai người phụ nữ. Thấy Thanh Hằng ҳúc ᵭộпg, Mạnh Hùng lại gần ghé bờ vai vào gần cô rồi trêu đùa:
– Anh cho em mượn bờ vai nè, kẻo nước mắt rơi xuống hoa hồng là nó không nỡ nở hoa…
Đang khóc nhưng nghe nói thế làm cô cũng buồn cười, cả hai người đều không nghĩ rằng Mạnh Quân đã chứng kiến tất cả. Sau khi nói chuyện với Ba thì anh đi xuống phòng khách, nhưng không thấy ai thì anh chỉ đoán Thanh Hằng ra vườn hoa bởi cô rất thích hoa hồng. Nhưng anh không ngờ Mạnh Hùng cũng đang có mặt ở đó và hai người đang rất tình cảm chăm sóc cho nhau…
Lặng lặng quay vào phòng với tâm trạng vô cùng nặng nề. Chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, làm gì mà chỉ biết rằng anh đang vô cùng đau khổ. Phải chăng anh đã yêu cô và ghen với bất kỳ một người thanh niên nào đến gần cô. Tại sao khi nhìn em trai mình ghé vai sát vào người cô thì anh lại có cảm giác ghen tức? nếu như đó không phải là mạnh Hùng mà là một thanh niên khác thì không biết anh có giữ nổi bình tĩnh không? hay có thể đấm vào mặt hắn mà nói rằng không được phép lại gần người phụ nữ của anh. Đau đớn, Һσα̉пg ℓσα̣п và ghen tuông mà Mạnh Quân lại quên rằng chính anh và cô bây giờ chẳng là gì cả, phải chăng bản hợp đồng tình nhân trong 3 ngày đã chấm dứt, và dĩ nhiên giờ đây hai người cũng chỉ là xa lạ mà thôi…